Chuyện của Lam Chiến Phi hoàn toàn không phải là “bẫy tình”, mấy trò lặt vặt kiểu bẫy tình còn chưa đủ tầm để so. Điều thực sự khiến người ta lạnh sống lưng là—đây là một nền kinh tế tội phạm đen đã phát triển trưởng thành, bạn tưởng họ kiếm tiền bằng cách dụ dỗ tình dục, thực ra họ kiếm tiền dựa vào nỗi sợ hãi, bạo lực, và chuỗi bằng chứng không thể phản kháng; bạn nghĩ đây chỉ là vài bức ảnh nhạy cảm để đe dọa, nhưng phía bên kia sẵn sàng rút dao, ép ký tên, lấy mẫu nước bọt, lấy mẫu tóc, ép lấy tinh dịch, đây không phải tống tiền đơn thuần mà là chuẩn bị cho những lần tống tiền tiếp theo, rửa tiền bằng chứng giả, thiết lập chuỗi hãm hại—một quy trình tội phạm được vận hành công nghiệp hóa. Bất kỳ câu chuyện “tai nạn vì trăng hoa” nào nghe ra cũng trở nên ngây thơ và nực cười.
Điều quan trọng hơn là, cái gọi là “ngoan thì mới giữ được mạng” không phải là hiệu ứng kịch tính, mà là quy tắc ngành. Tội phạm đen không trông mong vào việc dụ dỗ bạn, mà là làm sao để bạn vĩnh viễn không thể lật lại vụ việc; ảnh khỏa thân chỉ là đạo cụ, DNA là con bài mặc cả, sự suy sụp tinh thần mới là sản phẩm cốt lõi. Đáng tiếc là dư luận luôn chỉ tin vào những câu chuyện đơn giản nhất—“đàn ông tham sắc, bị gài bẫy là đáng đời”, bởi vì não bộ số đông chỉ thích nghe chuyện phiếm nhẹ nhàng, không muốn đối diện với sự tăm tối của thế giới thực vốn vượt xa sức tưởng tượng.
Vì thế bạn sẽ thấy trên mạng đầy những phiên bản giải thích nó thành “tự biên tự diễn”, chế nhạo, hả hê, đó là bản chất con người: sự thật càng phức tạp càng ít người muốn hiểu, hiện thực càng tàn khốc càng cần bị tiếng cười chôn vùi. Nhưng bạn chỉ cần nhớ một nguyên tắc sắt đá—thứ có thể khiến một người cả đêm không dám ngủ, trốn trong khách sạn không dám ra ngoài, cuối cùng phải chạy đến đại sứ quán cầu cứu, chưa bao giờ là chuyện trăng hoa, đó gọi là bản năng sinh tồn.
Thứ thực sự nguy hiểm không phải là Lam Chiến Phi đã gặp phải chuyện gì, mà là toàn xã hội vẫn quen giải thích tội ác dưới góc nhìn giải trí; điều thực sự nực cười không phải là bản thân sự việc, mà là hiện thực phức tạp và tàn khốc luôn bị dư luận tự động hạ thấp thành một trò cười.
Sự thật là: bạn nghĩ đây là tranh chấp ái tình, nhưng họ đang làm ăn trên lưỡi dao; bạn nghĩ anh ta mất mặt, nhưng thực tế anh ta suýt mất mạng.
Xem bản gốc
Trang này có thể chứa nội dung của bên thứ ba, được cung cấp chỉ nhằm mục đích thông tin (không phải là tuyên bố/bảo đảm) và không được coi là sự chứng thực cho quan điểm của Gate hoặc là lời khuyên về tài chính hoặc chuyên môn. Xem Tuyên bố từ chối trách nhiệm để biết chi tiết.
Chuyện của Lam Chiến Phi hoàn toàn không phải là “bẫy tình”, mấy trò lặt vặt kiểu bẫy tình còn chưa đủ tầm để so. Điều thực sự khiến người ta lạnh sống lưng là—đây là một nền kinh tế tội phạm đen đã phát triển trưởng thành, bạn tưởng họ kiếm tiền bằng cách dụ dỗ tình dục, thực ra họ kiếm tiền dựa vào nỗi sợ hãi, bạo lực, và chuỗi bằng chứng không thể phản kháng; bạn nghĩ đây chỉ là vài bức ảnh nhạy cảm để đe dọa, nhưng phía bên kia sẵn sàng rút dao, ép ký tên, lấy mẫu nước bọt, lấy mẫu tóc, ép lấy tinh dịch, đây không phải tống tiền đơn thuần mà là chuẩn bị cho những lần tống tiền tiếp theo, rửa tiền bằng chứng giả, thiết lập chuỗi hãm hại—một quy trình tội phạm được vận hành công nghiệp hóa. Bất kỳ câu chuyện “tai nạn vì trăng hoa” nào nghe ra cũng trở nên ngây thơ và nực cười.
Điều quan trọng hơn là, cái gọi là “ngoan thì mới giữ được mạng” không phải là hiệu ứng kịch tính, mà là quy tắc ngành. Tội phạm đen không trông mong vào việc dụ dỗ bạn, mà là làm sao để bạn vĩnh viễn không thể lật lại vụ việc; ảnh khỏa thân chỉ là đạo cụ, DNA là con bài mặc cả, sự suy sụp tinh thần mới là sản phẩm cốt lõi. Đáng tiếc là dư luận luôn chỉ tin vào những câu chuyện đơn giản nhất—“đàn ông tham sắc, bị gài bẫy là đáng đời”, bởi vì não bộ số đông chỉ thích nghe chuyện phiếm nhẹ nhàng, không muốn đối diện với sự tăm tối của thế giới thực vốn vượt xa sức tưởng tượng.
Vì thế bạn sẽ thấy trên mạng đầy những phiên bản giải thích nó thành “tự biên tự diễn”, chế nhạo, hả hê, đó là bản chất con người: sự thật càng phức tạp càng ít người muốn hiểu, hiện thực càng tàn khốc càng cần bị tiếng cười chôn vùi. Nhưng bạn chỉ cần nhớ một nguyên tắc sắt đá—thứ có thể khiến một người cả đêm không dám ngủ, trốn trong khách sạn không dám ra ngoài, cuối cùng phải chạy đến đại sứ quán cầu cứu, chưa bao giờ là chuyện trăng hoa, đó gọi là bản năng sinh tồn.
Thứ thực sự nguy hiểm không phải là Lam Chiến Phi đã gặp phải chuyện gì, mà là toàn xã hội vẫn quen giải thích tội ác dưới góc nhìn giải trí; điều thực sự nực cười không phải là bản thân sự việc, mà là hiện thực phức tạp và tàn khốc luôn bị dư luận tự động hạ thấp thành một trò cười.
Sự thật là: bạn nghĩ đây là tranh chấp ái tình, nhưng họ đang làm ăn trên lưỡi dao; bạn nghĩ anh ta mất mặt, nhưng thực tế anh ta suýt mất mạng.